Thứ Năm, 11 tháng 12, 2008

NỖI NIỀM TAO NGỘ 5 : QUẢNG TRỊ - QUẢNG BÌNH

Quảng Trị, Quảng Bình có những địa danh như Đông Hà, Gio Linh, Đồng Hới là những chiến trường nổI tiếng khi xưa. Lúc đó đàn bà chúng tôi chỉ biết ngồI nhà xem ti vi, nghe tin tức rồI sợ hãi. Nếu tôi còn là tôi hôm xưa, giờ này tôi chắc phảI ngừng lạI bên cầu Hiền Lương để nhìn cho rỏ dòng sông Bến Hải. Nước sông cũng đục màu phù sa đâu khác gì con sông ở quê tôi. Sao nó lạI dự phần thành một chứng nhân lịch sữ. Cây cầu Hiền Lương, tên hiền hòa đôn hậu như vậy mà đã từng rạch ròi phân chia quê hương tôi thành hai mảnh. May mắn cho tôi, tất cả đã là quá khứ, đã mất dấu trong tôi. Con đường hôm nay tôi đi hoàn toàn khác hẳn. Tôi không còn so đo tìm tòi lỗI phảI của ai. Chỉ xin từ giờ trở đi, TrờI Phật thương tình con dân VN, đừng đổ trút thêm thiên tai, thảm cảnh. Các nhà lảnh đạo ngồI ở trên, xin hãy nhìn ngó xuống. VN nghèo quá, nghèo đến rớt nước mắt khan mà không cần phảI khóc.

Xe đến Đồng HớI, các bạn ghé khách sạn quen Thiên Phú. Bà chủ bất kể mưa gió đã vui mừng ào ra đón tiếp chúng tôi. Sao có ngườI tữ tế đến vậy. TrờI mưa rả rít, gió thổI phần phật, đường ướt trơn trợt. Khách sạn nằm ở ngoạI ô. Xung quanh chỉ có đồng trống. Lệ thường hai chị D cùng nhau thương lượng giá, xem phòng rồI quyết định. Hôm nay có hơi khác một chút vì là chổ quen. Bà chủ đã tiếp đãi rất ân cần của chuyến đi năm ngoái. Nên tôi và các bạn ngồI chờ ngoài xe, yên tâm sẽ có được một đêm nghĩ ngơi thoảI mái. Sự thật trái vớI dự tưởng rất xa. Có ai tưởng tượng được năm 2008 mà còn một khách sạn 4 tầng lại không có nhân viên phục vụ. Chỉ có bà chủ và thằng con tật nguyền. Nó vừa câm vừa điếc. Thế sự gì đây. Tôi lạc vào truyện cổ tích. Bà Phù Thủy, Công chúa Bạch Tuyết và 1 chú lùn hay là gì? Tiền phòng không rẻ. Phòng đóng đầy bụI từ dướI sàn lên đến trần. Toilet còn kinh khũng hơn. Bồn rửa mặt đóng đất đen quằn quện. Bồn cầu nước ngả màu vàng vì quá lâu không dùng. Sà bông rữa mặt, kem đánh răng, bàn chảI, khăn lông, tất cả đều nằm yên trong kho. MọI ngườI la toáng kêu tên bà chủ. Bà ta chạy không kịp. Thật ra chúng tôi không hề dùng dụng cụ nhà tắm của khách sạn. Nhưng không có sẳn một món nào chứng tỏ đã rất lâu khách sạn không có khách. Làm ơn cho mượn cây chổI vớI cây lau nhà, tụI tui sẽ tự lau. Thay dùm tấm drap trảI giường vớI mấy cái áo gối. Mở dùm máy lạnh. TrờI ơi! Khách sạn gì kỳ cục vậy. Không có cái gì hết. Dơ quá trời. Đi chổ khác đi. MọI ngườI chạy lên chạy xuống cầu thang réo tên bà chủ. Tôi nghĩ đến cái địa danh Đồng HớI, tên của ngườI Chàm. Ý nghĩa thật của nó là gì, tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ nó đúng là một cái đồng trống mênh mông, dù có la hơi hớI hay hơi hờI cũng chẵng ai nghe. Bà chủ đâu khoảng 50 ăn diện loè loẹt, miệng cườI héo hắt, như thiếu phụ mong chồng bận giang hồ tứ hải chưa chịu về. Dạ! Dạ! em đem lên liền. Chừng 20 phút sau bả trốn mất tiêu để thằng con ứng phó. TộI nghiệp, cái đầu của nó bị tật cứ gục gặc liên hồi. Nên chi mình không biết nó gật vì nghe kỹ yêu cầu hay vì bịnh tật. Chúng tôi cứ nói và nó cứ gật. Không có gì khá hơn. Sau cùng, mọI ngườI phảI tự dọn phòng. Xuống kho lục lấy đủ đồ dùng theo ý mình muốn. Biết vậy vừa nhận phòng lo dọn là đâu mất đến hơn 1 tiếng mớI được ngã lưng.

Đặt lưng nằm xuống nghĩ mà thương và cám ơn các bạn Quảng Nam vô cùng. Cái khách sạn mà các bạn đặt phòng dùm rất sạch, ngăn nấp và thoáng mát. Trần nhà cao. Xung quanh có nhiều cây kiểng, cái nóng không thể bén mãng. Thật ra tiền nào của nấy. Chúng tôi và một vài ngườI trong đoàn có điều kiện đi nghĩ một nơi tiện nghi hơn. Nhưng như vậy thì còn gì là ân tình, là chia sẻ, là hòa điệu. RồI thì cũng qua đêm. Quan trọng theo tôi, bất cứ một dịp nào tôi được quan hệ vớI nhiều thành phần khác nhau họp lạI, là một cơ hộI để tôi học bài nhẫn, bài hoà. Ông Tám nói hoài: Các bạn xuống thế gian chỉ để học nhẫn học hoà rồI về. Từ hôm đi đến giờ không nghe ai nhắc đến hai chữ thanh trược. Như con chim bị nhốt trong lòng. Tất cả đến đêm là phảI bật dậy ngồI thiền. Không còn có thể chọn lựa chổ ngồI, khung cảnh để gọI là “khử trược lưu thanh”. Nhưng thật khó đạt được sự êm dịu như lúc ở nhà, ngồI vào chổ quen thuộc. Đi chơi thấy động nhưng có cái thông thoáng, học hiểu được nhiều điều mớI lạ của bạn của người. Ở nhà nhắm mắt tu, dể tịnh nhưng không đốI cảnh là chưa thật sự quán thông. Sự việc nào cũng có cái hay của nó. Vô Vi, Ông Tám dạy đờI đạo song tu là vậy.

RờI Đồng HớI, chúng tôi đi ngang Hà Tĩnh để vào Nghệ An. Theo đường cứ ghé quán ăn mua cơm trắng, luộc thêm rau là có buổI cơm ngon lành. Đến hôm nay các chị dở thêm món khô chiên làm bằng đậu hũ ky quết vớI chao, quá ngon. Xin cám ơn nhà bếp.

Không có nhận xét nào: