Thứ Hai, 15 tháng 12, 2008

NỖI NIỀM TAO NGỘ 1

MớI đó thật nhanh, Xuân lạI đến. Còn gì vui hơn xách valy về Việt Nam ăn Tết. Nơi đây có rất nhiều, nhiều lắm những thân tình cật ruột, những buồn vui bạn bè, để mỗI năm cùng vớI Xuân, tôi có mặt. Năm nay Xuân đặc biệt đã khảy đàn trên cung bậc cảm xúc của tôi. Có phảI vì niên lịch Hai Không- Không Tám. Hay là sự tao ngộ các bạn 3 miền trong Khóa Sống Chung Sapa. Hoặc, vì tôi đã đặt chân được trên những miền đất khô cằn sỏI đá, cùng chung quê hương mà anh em tôi sao mãi còn lam lũ. Và tôi cũng đã diện kiến được dung nhan Hà Thành, một thành phố ngất ngưỡng kiêu kỳ, như ôm hết tinh hoa của dân tộc Viêt Nam. Tất cả. Tất cả đã như là một xao động dịu dàng. Một kết nốI không tìm ra dấu vết. Nên trong dịp gặp gở này, tôi đã tận tình chia sẻ niềm vui cũng như nỗI buồn của một đờI ngườI không ai tránh khỏi. Lần này Ban Tổ Chức Khóa cho biết, Thầy đã từ chốI đặt tên và còn nhắn nhủ từ đây về sau, các bạn VN? hãy tự lo, đừng gọI điện xin ý kiến Thầy bất cứ chuyện gì. Tôi nghĩ ngay đến cái tên định mệnh: Hai Không – Không Tám.

Ngay buổI đầu tiên nghe băng Ông Tám giảng, tôi tâm đắc đặc biệt vớI khẩu quyết tự tu tự tiến, nghĩa là tự do khỏI mọI ràng buộc, từ cuộc đờI cho đến tâm linh. Vì tôi là kẽ từ nhỏ đã bị buộc ràng, bị áp đặt, bị sắp xếp. Xã hộI Việt Nam vớI truyền thống luân lý khắt khe. Tôi không có quyền tự quyết bất cứ chuyện gì. Ngay đến chuyện tôn giáo. NgườI ta đã nhân danh đạo đức để khuôn đúc tôi tin tưởng những ngườI, những điều mà tôi chưa hề hiểu biết. Tôi không được làm chính tôi. Nên khi nghe Ông Tám vạch trần cái gọI là "niềm tin" là tin ở khả năng chính mình. Thượng Đế, Phật, Chúa đều ở trong ta. Tôi đã bước vào Vô Vi vớI tất cả niềm hạnh phúc sung sướng của ngườI đã và đang trên đường trở về.

Lần này quả thật là Vô Vi đúng nghĩa 100 phần trăm. Niên lịch của năm là Hai Không-Không Tám. Khóa này không có Ông Tám để xin xỏ dựa dẫm điển quang. Nói vậy, nhưng từ bi Ông Tám vẫn hiện diện, vớI biểu tượng Hai Con Số Không. Nên chúng tôi đã không hề cảm thấy lẻ loi sợ hãi. Chúng tôi đã có được niềm vui nộI tạI, đã đồng tâm chung hoà, học bài học thương yêu. Và cuốI cùng, chúng tôi cũng đã bắt được nhịp đồng hành của Ông Tám, qua tình cảm chân thành, qua ánh mắt luyến lưu của bạn đạo khắp nơi.

Không phảI là ngẫu nhiên chứ? Sao mãi đến năm nay (có phảI là cơ trờI hay không) Thầy mớI thật sự buông đệ tữ. Thật ra tiêu chí của Vô Vi là không Thầy, không đệ tữ, không có gì ràng buộc nhau. Tất cả quy về không. Nhưng có lẽ thế gian mê muộI quá nên Ông Tám đành phảI chiều theo. Cũng Thầy Thầy trò trò cho giống với ngườI ta. Bài học này có lẽ là thông điệp sau cùng Ông Tám nhắn nhủ bạn đạo Vô Vi. Hãy cố gắng tìm lạI chính mình. Đừng mơ màng ham muốn sở hữu một quyền năng hay trở thành một ai đó, sẽ là cái ngục tù trói buộc mình vĩnh viễn. Vô Vi mãi mãi là không. Chân lý vĩnh viễn không thay đổi.

Không có nhận xét nào: